Với một số người quan sát bảo thủ, sự xuất hiện của thứ hàng hoá này mới là đặc biệt đáng ghê tởm: “Tơ lụa Trung Hoa”. Số lượng ngày càng tăng thứ vải vóc này ở Địa Trung Hải đã gây ra sự kinh hãi trong những người có tư duy truyền thống. Seneca là một người đã kinh hãi trước sự phổ biến của thứ vật liệu mỏng manh êm ái này, ông tuyên bố rằng đồ tơ lụa không thể được gọi là quần áo, do chúng chẳng thể che giấu được được cả những đường cong lẫn sự đứng đắn của các quý bà quý cô La Mã. Nền tảng của các quan hệ hôn nhân bị đe doạ, ông nói, khi đàn ông bỗng nhiên có thể nhìn xuyên qua thứ vải vóc nhẹ bẫng bám chặt vào cơ thể người phụ nữ và chẳng còn chừa lại gì nhiều cho trí tưởng tượng đó. Với Seneca, tơ lụa đơn giản là đại diện cho tinh thần ngoại lai và dâm đãng. Một phụ nữ không thể nói một cách trung thực rằng cô ta không trần truồng khi khoác tơ lụa lên người. Những người khác cũng cảm thấy thế, đã có những cố gắng lặp đi lặp lại nhằm cấm nam giới mặc thứ vải vóc đó, bao gồm các sắc lệnh được pháo điển hoá. Một số người giải thích đơn giản: Hai công dân nhiều tên tuổi nhất trí rằng sẽ là đánh hổ thẹn nếu đàn ông La Mã nghĩ rằng việc mặc đồ tơ lụa của phương Đông là có thể chấp nhận được.
#thesilkroads #booklover