Khởi sinh của cô độc. Hay là câu chuyện về sự sống và cái chết.
Câu chuyện mở đầu bằng kết thúc. Nói hay chết. Và một khi bạn còn đang nói, bạn sẽ không chết. Câu chuyện mở đầu bằng cái chết. Vua Shehriyar đã bị cắm sừng: “và họ không ngừng hôn hít, bấu véo, làm tình và chè chén”. Ngài trốn khỏi thế giới, thề rằng sẽ không bao giờ thua cuộc trước sự cám dỗ của đàn bà thêm lần nào nữa. Sau đó khi quay lại ngai vàng, ngài thoả mãn sinh lý bằng cách đưa phụ nữ khắp vương quốc vào cung, khi đã thoả mãn, ngài ra lệnh xử trảm họ, “Và ngài đã làm việc đó không ngừng trong suốt 3 năm, cho đến khi mảnh đất chôn đầy xác của những cô gái tuổi cập kê, tất cả phụ nữ, các bà mẹ ông bố đều nức nở gào khóc phản đối nhà vua, nguyền rủa ngài và phàn nàn với người kiến tạo thiên đường, trần gian, cầu xin sự cứu trợ…
Vào lúc đó, Shehrzad, con gái vua tể tướng, tình nguyện đến gặp nhà vua. (Trí nhớ của nàng đầy ắp các bài thơ, truyện cổ tích và lời của những đức vua cùng các nhà hiền triết, nàng minh triết, hài hước, khôn ngoan cũng như đoan chính”) …
Nàng bước vào giường ngủ với nhà vua và biến kế hoạch trở thành hiện thực: “kể những câu chuyện vui vẻ để giết thời gian trong đêm của chúng ta…; nó sẽ trở thành phương tiện giải thoát của ta và chế ngự anh chàng gây tai hoạ này, nhờ nó ta sẽ khiến đức vua thoát khỏi lề thói của mình”.
… Tội lỗi nảy sinh ra từ sự vô tội (mô phỏng lại số phận của những cô gái trong vương quốc), và cùng lúc đó sự thú vị được sinh ra – biến ý nghĩ thành một vật thể, biến sự vô hình thành sự sống… Nàng xin được trì hoãn việc xử trảm và bằng cách cấy ý tưởng đó vào đầu nhà vua, nàng đã bào chữa cho trường hợp của mình, nhưng theo 1 lối mà nhà vua không nhận ra được. Đó chính là chức năng của kể chuyện: khiến một người nhìn những điều ngay trước mắt anh tà bằng cách đưa 1 thứ khác cho anh ta nhìn…
-Paul Auster-